Kỷ niệm 10 năm thành lập
 
Tôi – Hôm qua và hôm nay

Về thu, trời trở lạnh, những hàng cây hai bên đường bắt đầu trút lá, sắc vàng đã nhuốm đầy buổi chiều thu làm tâm hồn người sao tránh khỏi bâng khuâng những suy nghĩ miên man. Những kỷ niệm về một thời áo trắng đùa nghịch dưới gốc phượng vĩ thổn thức đã lâu, nay được dịp vỡ oà ra trong tâm trí học trò, tôi chợt thấy lòng mình xao xuyến những cảm xúc khác lạ về những con người cũng xuất hiện trong cuộc đời tôi vào một buổi chiều thu thế này - những con người đã thay đổi tôi, đã dẫn tôi vững bước trên con đường mà tôi lựa chọn. Đó là những người thầy của cuộc đời tôi.


Tôi vốn là một đứa bé nhút nhát, vốn sợ hãi với những sự thay đổi, chỉ quen với những truyền thống và không gian nhỏ bé ấm áp trong trướng rủ màn che.

Tôi vẫn nhớ cái ngày đầu tiên đến lớp, xa vòng tay yêu thương của bố mẹ, thế giới mới mở ra trước mắt tôi ly kỳ như một câu chuyện phiêu lưu nhưng cũng thật bí ẩn và lạ lùng. Giữa lúc bơ vơ trong đám bạn bè chưa quen, đứa bé rụt rè như tôi chẳng biết làm gì, cô giáo đến bên cạnh, cười thật tươi với tôi và dắt tay tôi vào lớp, xếp tôi ngồi giữa nhóm bạn có vẻ đã rất thân thiết với nhau đang đùa nghịch và giới thiệu các bạn với tôi. Sự quan tâm đầy yêu thương mà cô giáo lớp 1 dành cho tôi - mà trong suy nghĩ của một đứa trẻ như tôi - vô cùng đặc biệt ấy, đã nhanh chóng làm tan biến những rụt rè ban đầu, tôi có thêm nhiều bạn mới, nhanh chóng hoà nhập với môi trường xung quanh. Cô giáo dắt tay tôi và dẫn tôi vào một thế giới mới – thế giới mà càng đi tôi lại càng nhận ra còn nhiều điều thần kỳ lắm.

Cái ấn tượng ban đầu ấy cứ tự nhiên in sâu vào tâm trí tôi và trở thành một bài học quý báu – bài học đường đời đầu tiên. Mỗi lần tôi đứng giữa một không gian mới, sức mạnh từ bài học ấy là động lực thúc đẩy tôi chủ động, mạnh mẽ hơn, tiến lên tự mình hoà nhập, để lại được khám phá ra nhiều thứ tuyệt vời, mới lạ hơn trước, như ngày nào tôi khám phá những niềm vui khi bước chân vào trường tiểu học.

Thấm thoắt 12 năm trôi qua, người học sinh ngày nào nhờ bài học quý báu mà cô giáo dạy đã thành công, thực hiện bước nhảy mới, tiến vào một môi trường mới: sinh viên đại học. Lần này tôi phải xa gia đình, xa những người thân yêu, xa cả những thứ quen thuộc nhất, bước vào một môi trường lạ lẫm, không phải bỡ ngỡ mà là hoàn toàn xa xôi và cô đơn. Dòng đời lạnh lùng khác biệt hẳn với thời học sinh áo trắng.

Đại học thật là lạ, đã quen với những hướng dẫn cụ thể, những cuốn sách giáo khoa mẫu mực, lên đại học, tất cả chuyển sang một môi trường mở: mỗi sinh viên tự tìm con đường riêng cho chính mình. Tâm hồn tôi vẫn còn hồn nhiên vô tư với bao nhiêu đam mê, thế giới còn bao nhiêu bí ẩn còn chờ tôi giải đáp, còn bao nhiêu mơ mộng ngọt ngào của tuổi ban mai, bỗng dưng cách xa gia đình, cảm giác hụt hẫng đối với tôi thật không dễ dàng. Tự mình bước trên đôi chân của chính mình, những bước đi chập chững đầu tiên đầy chông gai. Không phải chỉ đơn giản là tự tìm cho mình cách học, là sinh viên phải tự tìm con đường riêng trong lối sống, cách đối mặt với xã hội, thế giới xung quanh, tự xây dựng cho mình một bản ngã cùng một phong cách và quan điểm riêng, tự giải quyết những tình huống nảy sinh trong cuộc sống... Thiếu bạn đồng hành, vắng bóng sự dìu dắt, chỉ bảo tận tình của bố mẹ, ban đầu tôi như con chim chơi vơi giữa khoảng không gian bao la mà chưa biết bay theo hướng nào.

Không còn sự lựa chọn, tôi dấn bước vào giảng đường và ngay lập tức ấn tượng mạnh bởi thầy giáo và cô giáo tôi. Không chỉ là những tấm gương mẫu mực về học vấn và kiến thức, trong kỹ năng sống, các thầy cô - những giảng viên trẻ tuổi lúc nào cũng là đại diện cho thế hệ thanh niên sôi nổi, tràn trề sinh lực, nhiệt huyết, vui vẻ và đầy lạc quan, như những cánh chim tự do bay lượn giữa bầu trời xanh mà khi nhìn vào, tôi thấy cuộc sống trước mắt tôi hoá ra lại nhiều điều kì thú và hấp dẫn đến thế.

Bắt đầu từ ấy, tôi thay đổi mình. Tôi cố gắng cười thật tươi như cô giáo dạy Reading, tôi cố gắng tự tin khẳng định bản thân như thầy giáo dạy Writting, tôi cố gắng học hành chăm chỉ để được đi du học Nhật Bản như thầy dạy Toán… và thật lạ kỳ, những nỗi buồn cứ thế tự tan biến, tôi không còn cảm giác trống trải ban đầu. Thầy cô, bằng một sức cuốn hút vô hình, chỉ cho tôi cách sống, dẫn tôi vào thế giới của những cơ hội vàng để tôi tự mình mở ra và khám phá. Em cám ơn nụ cười của cô và những triết lý sống thầy dạy, đó thực sự là những tiền đề đầu tiên giúp em thay đổi cách nhìn để sống tích cực hơn và xây dựng những thành công hôm nay.

Khi con đường cuộc sống còn dài vô tận, chúng ta tránh làm sao được những phút giây bỡ ngỡ hay chơi vơi vô hướng. Trong những lúc như vậy, thầy cô là vừa là ánh sáng, vừa là niềm tin để ta có thêm sức mạnh tiến những bước thật dài, thật nhanh về phía trước. Cái se lạnh của ngày giao mùa chớm đông hoà tan những giai điệu chậm rãi sâu lắng của bản nhạc ngày nào sẽ mãi còn vang trong tim của nhiều thế hệ học trò: “Mai sau lớn lên rồi, làm sao có thể nào quên, ngày xưa thầy dạy dỗ cho em tuổi còn thơ”.


Hà Thị Hồng Hạnh (QH-2009-E CLC, K.KT&KDQT)