Kỷ niệm 10 năm thành lập
 
Gửi những người bạn năm nhất!

Trong môi trường đại học, sinh viên cần làm quen với việc tự học. Ảnh minh họa
Sống ở thành phố lớn, tận mắt chứng kiến thành công ghê gớm của người khác mới thấy mình thật bé nhỏ. Để hoàn thành những hoài bão ấp ủ từ khi còn trên ghế phổ thông thì một tân sinh viên còn nhiều lắm những việc phải làm.


Mùa đông về gió lạnh, mưa rơi. Trái tim non nớt của những đứa trẻ vừa chập chững xa quê tái tê theo từng cơn gió. Bước chân ra Hà Nội, đến với thành phố phồn hoa, những tân sinh viên không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp và sự ồn áo náo nhiệt của đất kinh kỳ. Lòng lại rộn ràng với những ước mơ cháy bỏng đã ấp ủ từ lâu. Bạn bè mới, cuộc sống mới; tự do hơn và thoải mái hơn. Những đứa trẻ từ nay sẽ rời xa gia đình, rời xa những điều lệ khuôn phép mặc định sẵn lúc ở nhà để bắt đầu một hành trình mới - hành trình bước vào cuộc đời!
Những niềm vui nho nhỏ        
Làm sinh viên không ai quản lý, từ việc đi ra ngoài không cần xin phép, đi chơi không phải nhìn đồng hồ cho đến việc nhỏ nhặt nhất là ngủ nướng thoải mái mà không bị ai nhắc nhở. Cuộc sống tự lập của những tân sinh viên đã bắt đầu bằng những điều nho nhỏ như thế!
Bước chân vào giảng đường là dịp để sinh viên tham gia những hoạt động tập thể mà từ bé đến giờ chưa được thử sức. Những anh chị đi trước thân thiện giúp các em hòa nhập với cuộc sống mới. Các hoạt động đoàn thể sôi động và vui tươi phút chốc đã xóa tan những e lệ buổi ban đầu. Hình ảnh của cô cậu học sinh phổ thông rụt rè nhút nhát biến mất, mà thay vào đó là một tân sinh viên bản lĩnh, nhiệt tình và năng động.
Những người trẻ tận hưởng một cuộc sống khá thoải mái - nơi quanh mình là rất nhiều người cùng trang lứa, không phải câu nệ trên dưới và luôn sẵn sàng cùng nhau bắt đầu những câu chuyện không đầu không cuối. Cảm giác nhớ nhà, nhớ quê bị lấn át bởi những niềm vui, những tiếng cười vui vẻ.
Thế nhưng…
Ngày qua ngày, khi cuộc sống đã bắt đầu ổn định, những khó khăn bắt đầu nổi lên mà không hề báo trước. Cảm giác thiếu thốn sự quan tâm, cô đơn khiến cho những nụ cười thưa đi dần và thay vào đó là những toan tính cho cuộc sống.
Khi đồng tiền chỉ có hạn mà biết bao thứ cần phải chi. Những công việc không tên như giặt giũ, quét dọn chiếm gần hết thời gian trong ngày. Những thất bại trong học tập do chưa quen với cách học mới. Những đứa trẻ vốn quen với sự bao bọc của bố mẹ giờ đây phải tự mình đương đầu với khó khăn trong cuộc sống. Những tối đi chơi với bè bạn giờ thay bằng những cuộc gọi rưng rưng nước mắt khi nghe thấy tiếng nói thân thương của bố mẹ. Trong lòng chợt muốn buông xuôi tất cả, muốn về nhà nằm trong vòng tay của mẹ, được ăn cơm mẹ nấu, được mẹ gọi dậy học bài...
Nhớ lắm không khí ấm cúng của gia đình, được quây quần bên cả nhà trong những ngày đông giá lạnh và nụ cười ấm áp của bố mẹ xóa đi những lo toan đời thường. Đã có bao đêm nước mắt ướt gối vì nhớ nhà. Thèm lắm được nghe câu mắng yêu của mẹ! Những lúc như thế này thấy gia đình thật quan trọng biết bao!
Và đây cuộc sống mới!
Hà Nội bây giờ không còn vui tươi như thưở ban đầu nữa mà hiện lên với guồng quay khủng khiếp của cuộc sống, của thời gian. Mọi việc diễn ra quá nhanh quá vội vàng. Nếu không kịp dừng lại để nhìn về những thứ đã qua, chắc chẳng ai nhận ra thời gian đã trôi nhanh thế.
Hà Nội có biết bao điều phải học, phải làm quen. Phải cố căng cổ họng ra để nói giọng Hà Nội và tạm quên đi giọng nói quê mình; phải dũng cảm phi xe xuống đường chen chúc giữa dòng người đông đúc; phải tập thói quen dậy sớm đi học kẻo tắc đường; phải biết dũng cảm khi đứng trước đám đông và quên đi sự ngượng ngùng; phải hiểu rằng cuộc sống sinh viên bây giờ khác với ngày xưa nhiều lắm.
Sau một thời gian ở Hà Nội, khái niệm sĩ diện hão trong ta đã nhạt dần và ý thức được nếu mình mở lòng thì ai cũng sẵn sàng giúp đỡ. Cũng nhờ cuộc sống mới mà ta nhận ra rất nhiều bài học quý báu, biết quý trọng hơn đồng tiền mà bố mẹ vất vả làm ra. Những va chạm khiến ta trưởng thành hơn từng ngày. Những ngọt ngào của những phút giây ban đầu giờ đã xen lẫn những đắng cay.
Hoài bão và ước mơ
Sống ở thành phố lớn, tận mắt chứng kiến thành công ghê gớm của người khác mới thấy mình thật bé nhỏ. Để hoàn thành những hoài bão ấp ủ trên ghế phổ thông thì một tân sinh viên còn nhiều lắm những việc phải làm.
Bước chân vào cánh cửa đại học tức là phải biết cách chủ động: chủ động trong cuộc sống, chủ động trong học tập và quên đi thói quen ỷ lại vào người khác. Đó là một thử thách không nhỏ với những đứa trẻ vốn đã quen có thầy cô “cầm thước gõ đầu” nhưng cần phải vượt qua.Kiến thức không tự dưng đến với mình mà phải do mình tự tìm lấy. Đó có thể là thầy cô, sách báo, tạp chí hay là bạn bè xung quanh. Cuộc sống mới luôn tràn đầy thách thức nhưng nó cũng cho ta biết bao cơ hội để phát triển bản thân. Nếu không nắm bắt được thì bạn mãi mãi tụt lại phía sau. Hãy chuẩn bị tốt nhất có thể khi cơ hội gõ cửa cuộc sống của bạn. Cố lên nhé hỡi những người trẻ!

Đinh Hồ Nho Thông (QH-2012-E KTCT)